Giúp NTDVN sửa lỗi. Trong khi các quốc gia công nghiệp có thể được hưởng lợi từ quá trình chuyển đổi sang xe điện, các nước khác phải trả một cái giá quá lớn. Nguồn nước cạn kiệt, người dân phải rời khỏi khu đất của tổ tiên. Các khu khai thác mỏ tạo ra nguy cơ
Thay đổi thói quen. Cảnh tượng các cây xăng đồng loạt đóng cửa, hay hành động chen chân, xếp hàng dài để mua xăng khiến không ít bạn trẻ bị thay đổi thói quen đi lại, sinh hoạt. Điển hình như Lưu Nguyễn Hoài Nhân, sống tại hẻm 606 đường 3 Tháng 2, Q.10, hiện là sinh
Phương pháp phổ biến là thay thế các bộ có cùng âm On nhưng những thay đổi duy nhất trở thành chính thức là những thay đổi trong Danh sách Jōyō Kanji vào năm 1981 và 2010. Lịch sử. Do sự phức tạp của Kanji, nhiều chữ viết tay được sử dụng rộng rãi. Quá trình cải
Nhưng nếu Erio bị đuổi khỏi băng ngay bây giờ, thì cậu chắc chắn rằng Sheryl hiện tại sẽ quên cậu ngay lập tức. Ngay cả khi Alicia có cầu xin đi chăng nữa, thì Erio tin chắc rằng Sheryl sẽ không chấp nhận việc cậu quay trở lại băng nếu như cậu không trực tiếp yêu cầu
Nhưng bây giờ nhờ các nhà thiên văn, người ta tìm thấy rõ ràng ngoài thiên hà của chúng ta, còn vô số thiên hà nữa. Cho nên biết trong vũ trụ không biết bao nhiêu là thế giới. Như vậy Phật nói không sai, vì đó là cái thấy thật.
Họ vui vẻ như người hàng xóm, "Trời ơi! Đi trễ quá vậy. Thôi bắt vài con về ăn đi chứ bây giờ còn câu gì nữa…" Vài con ghẹ không bao nhiêu tiền, nhưng có bao nhiêu tiền thì mua được tình thương mến thương của người đồng hương nơi xứ lạ.
Vì em, anh nguyện yêu cả thế giới kể về giấc mơ tình yêu ngọt ngào giữa "hiệp nữ đương thời" Lý Mộc Tử phóng khoáng và nam nhà văn nổi tiếng Trương Trường Cung.Cả hai cùng ở bên nhau trong những năm tháng đẹp nhất của tuổi trẻ, cùng gây dựng sự nghiệp và gây dựng một mái ấm gia đình thật hạnh phúc.
LJ50m. - Cuộc sống luôn thay đổi và bạn cũng vậy. Vì vậy, không bao giờ là quá muộn để thay đổi cuộc sống của bạn. Mỗi ngày, cuộc sống của chúng ta đều thay đổi không ngừng. Điều này buộc chúng ta phải thay đổi để thích nghi với cuộc sống. Một số thay đổi trong cuộc sống khiến bạn vui mừng nhưng cũng một số thay đổi khác khiến bạn ngần ngại. Đã bao giờ bạn tự hỏi bản thân một câu hỏi trung thực rằng "Phải chăng chúng ta thường giới hạn bản thân trước những cơ hội, trải nghiệm và thậm chí từ bỏ giấc mơ nhất định vì chúng ta đang quá quen với cuộc sống ổn định hiện tại?" Không có sức mạnh nào khác mạnh hơn sức mạnh ý chí. Có ý chí, bạn sẽ có đủ dũng khí và năng lượng để vượt qua trở ngại và thử thách. Cuộc sống luôn thay đổi và bạn cũng vậy. Vì vậy, không bao giờ là quá muộn để thay đổi cuộc sống của bạn. Dưới đây là 1 số cách để bạn thay đổi cuộc sống và bắt đầu lại từ đầu Không có sức mạnh nào khác mạnh hơn sức mạnh ý chí. Ảnh minh họa 1. Xác định mục tiêu Hãy suy nghĩ xem điều gì quan trọng nhất trong cuộc sống của bạn và mục tiêu của bạn trong tương lai. Có phải bạn đang muốn thay đổi công việc hay không? Nếu vậy, bạn hãy tìm hiểu sâu hơn về lý do thôi thúc bạn thay đổi nghề nghiệp. Bạn có thế mạnh gì và đam mê trong lĩnh vực gì? Bạn cảm thấy hạnh phúc nhất khi được làm công việc gì? Hãy suy nghĩ về lý do thôi thúc bạn ước mơ và hiện thực hóa ước mơ của bạn. Khi bạn tự tin, bạn sẽ đủ năng lượng và dũng khí để thay đổi và sống khác biệt. 2. Hãy là phiên bản tốt nhất của chính bạn Nếu bạn muốn sống khác biệt và trở nên hành công hơn trong cuộc sống, trước tiên, bạn cần phải bắt đầu trở thành phiên bản tốt nhất của chính mình. Hãy thể hiện hết các điểm mạnh và cố gắng khắc phục, hạn chế những điểm yếu. Hãy thể hiện hết các điểm mạnh và cố gắng khắc phục, hạn chế những điểm yếu. Ảnh minh họa 3. Bắt đầu thay đổi từ những điều nhỏ nhất Khi bạn muốn thay đổi cuộc sống của mình, bạn không nhất thiết phải làm những điều vĩ đại ngay từ đầu. Thông thường, bạn cần thay đổi từng chút một. Những thay đổi nhỏ sẽ tạo ra sự khác biệt lớn. Ví dụ Nếu một trong những mục tiêu của bạn là khỏe mạnh hơn và giảm cân thì bạn cần phải thay đổi chế độ ăn uống, vận động của chính mình. Hãy bắt đầu ăn ít tinh bột và đồ ngọt hơn. Sau đó, bạn cần tập luyện và uông nước nhiều hơn mỗi ngày. Hãy nhớ rằng không bao giờ là quá muộn để thay đổi cuộc sống của bạn. Các yếu tố như tuổi tác, thời gian hoặc thậm chí kinh nghiệm không thể cản trở khao khát theo đuổi ước mơ, mục tiêu của bạn. Cuộc sống sẽ có ý nghĩa khi bạn không ngừng cố gắng, dám ước mơ và theo đuổi ước mơ. Quỳnh Trang/Theo Lifehack 9 xu hướng làm đẹp đang được sao Hàn tích cực 'lăng xê' trong hè này
1. Tôi bắt đầu kinh doanh nhà hàng khi 53 tuổi2. Tôi quay lại trường học ở tuổi 46 để trở thành nhà trị liệu tâm lý3. Sự qua đời của vợ đã làm tôi thay đổi Thay đổi. Đó có thể là sự lựa chọn của bạn khi cuộc sống trở nên quá vô vị, nhàm chán, nhưng cũng có khi do cuộc sống buộc bạn phải như vậy với những biến cố bất ngờ. Dù là gì đi chăng nữa, dù ở độ tuổi nào, hãy luôn sẵn sàng đón nhận những thử thách, trải nghiệm mới, bởi có thể có một cánh cửa diệu kỳ mà bây giờ bạn mới có dịp khám phá. Trong thế giới hiện đại bận rộn, đôi khi chúng ta bất giác nhận ra rằng, con người như một cỗ máy được cài đặt chương trình tự động sáng sáng thức giấc trên cùng chiếc giường, sửa soạn đầu tóc, quần áo chỉnh tề và di chuyển đến nơi làm việc, rồi làm cùng một công việc mỗi ngày. Thậm chí, cả những ngày lễ tết, chúng ta cũng ăn cùng những món ăn ấy, đến cùng những nơi ấy để đi du lịch hoặc thăm người thân. Đôi khi bạn không nhận ra những điều đó đang rập trong một cái khuôn cứng ngắc, và cũng chẳng buồn suy nghĩ về những điều ấy. Và nếu một ngày bạn, bạn đột nhiên bị mất việc, hôn nhân đổ vỡ, hay người thân qua đời… Phải chăng, đã đến lúc chúng ta nên thay đổi? Thật ra, thay đổi không đáng sợ, mà trái lại, còn đem đến cho bạn một cơ hội trải nghiệm mới. Hãy cùng đọc những câu chuyện dưới đây, có lẽ bạn sẽ nhận ra, không bao giờ là quá muộn để thay đổi cho một cuộc sống tốt đẹp hơn. 1. Tôi bắt đầu kinh doanh nhà hàng khi 53 tuổi Ông Brad Gold, 72 tuổi, sống tại Los Angeles, tiểu bang California, Mỹ Tôi bị sa thải vào năm tôi 53 tuổi khi giữ chức quản lý cấp cao của một chuỗi nhà hàng. Thật sự rất khó để tìm một công việc mới tại thời điểm mà hầu như mọi người đều kinh doanh theo tập đoàn. Tôi đã phải ra quyết định bây giờ hoặc không bao giờ đối với việc mở nhà hàng, đó là ước mơ từ thuở nhỏ của tôi. Có rất nhiều vấn đề phải suy nghĩ nếu mở nhà hàng. Ông Brad Gold, chủ quán “Black Dog Coffee” ảnh Getty images. Đầu tiên, tôi phải tìm và thuê lại một cửa tiệm đang trong hoạt động kém hoặc một nhà hàng mà chủ sở hữu đang muốn sang nhượng lại. Thật may mắn, yếu tố thứ nhất đã được đáp ứng, khi tôi tìm thấy chỗ vừa ý, chỉ cách nơi tôi ở khoảng 8 dãy nhà. Điều trăn trở thứ hai, là làm thế nào để có vốn. Mọi chuyện xảy đến khá bất ngờ và tôi chưa có khoản dành dụm nào cho việc này, nên đi vay là phương án hợp lý nhất lúc ấy. Tôi mượn tiền từ bạn bè và người thân. Thứ ba là khâu bài trí trong quán, lên thực đơn món ăn, công thức nấu ăn… Những việc ấy do một tay vợ tôi làm, cô ấy đã rất khéo léo và tỉ mỉ tới từng chi tiết. Tôi đặt tên cho quán là “Black Dog Coffee“. Và như mọi người thấy đấy, sau 18 năm, chúng tôi đang kinh doanh tốt hơn bao giờ hết. Nghĩ lại lúc bị buộc thôi việc, tôi thấy thực ra đó là một bước ngoặt để mở ra một cơ hội lớn trong cuộc đời mình. 2. Tôi quay lại trường học ở tuổi 46 để trở thành nhà trị liệu tâm lý Bà Karen Whitehead, 52 tuổi, Alpharetta, tiểu bang Georgia, Mỹ Tôi có ba đứa con, một đứa đang học Cao đẳng, một đứa tốt nghiệp cấp ba và một đứa thì đang học cấp hai. Mẹ của tôi đã già, bà sống cùng chúng tôi và bà có vài vấn đề sức khỏe của người cao tuổi. Sau một thời gian dài nghỉ ở nhà để chăm sóc các con đến lúc trưởng thành, tôi được nhận dạy khối lớp ba của một trường tiểu học. Vài năm sau, cuộc sống của tôi thật khốn khổ. Tôi bắt đầu có những vấn đề về sức khỏe biểu hiện trên cơ thể và mức độ stress đáng báo động. Tôi không muốn làm công việc ấy nữa, nhưng lại không có ý tưởng làm điều gì khác. Bà Karen Whitehead ảnh Karen Whitehead Counseling. Chồng tôi và cả nhà đã ủng hộ tôi chọn công việc khác độc lập hơn một chút nhưng vẫn làm trong trường học, đó là công việc gây quỹ và truyền thông. Khi ấy, cấp trên của tôi, ngoài giờ làm việc, còn làm thêm công việc là chăm sóc bệnh nhân nội trú trong nhà chăm sóc đặc biệt. Cô đã rủ tôi đi cùng, công việc làm tôi thấy hứng thú bởi tôi có thể tiếp xúc và đồng cảm với bệnh nhân và người nhà của họ. Sau đó, tôi đã hỏi chuyện một số người hiểu biết về công việc này, tôi muốn tìm xem mình nên học dược sĩ hay dịch vụ xã hội. Tôi cũng tìm kiếm thông tin các khóa học trên catalog các trường đại học. Cuối cùng, tôi quyết định học khóa học trực tuyến của trường Đại học Boston, chuyên về mảng công việc xã hội. Tôi bỏ công việc cũ, xin nghỉ việc để chăm sóc mẹ và hoàn thành khóa học trong 3 năm. Hiện giờ, tôi đã có bằng tư nhân, là Chuyên gia tư vấn Karen Whitehead, với nhiệm vụ giúp đỡ những bệnh nhân bị stress, rối loạn lo âu, ung thư và các bệnh mãn tính tận hưởng niềm vui cuộc sống. 3. Sự qua đời của vợ đã làm tôi thay đổi Ông Allen Klein, 79 tuổi, San Francisco, tiểu bang California, Mỹ Năm tôi 40 tuổi, vợ tôi qua đời bởi một loại bệnh gan hiếm gặp. Khi đó, cô ấy 34 tuổi, chúng tôi có một đứa con gái 10 tuổi và tôi đồng sở hữu một hãng kinh doanh in lụa tại San Francisco. Sau cái chết của vợ, tôi nhận thấy mình phải làm chuyện lớn gì đó lớn hơn trong đời, nhưng lúc ấy chưa thật sự có ý tưởng nào. Tôi quyết định sang nhượng lại hết số vốn của tôi ở công ty in lụa cho người bạn đồng sở hữu, và chờ đợi xem tiếp theo phải làm gì. Vợ tôi là một người có khiếu hài hước, mặc dù 3 năm cuối cùng cô ấy phải chống chọi với bệnh tật cùng nước mắt, cô ấy vẫn rất hay cười. Cô ấy đã làm tôi ý thức được tầm quan trọng của tiếng cười, dù chỉ là chút ít, nhưng nó đã giúp tôi, cô ấy và những người xung quanh vượt qua quãng thời gian sóng gió đó. Ông Allen Klein ảnh The Epoch Times. Tôi quyết định quay trở lại trường học để học về phương pháp trị liệu bằng tiếng cười, tôi cũng tập nói trước đám đông và tình nguyện giúp đỡ những người đang ở bên bờ vực của sự sống và cái chết. Tôi cũng quan sát họ đã dùng trị liệu bằng khiếu hài hước này như thế nào để vượt qua được giai đoạn khó khăn. Tất cả những điều đó được viết trong quyển sách đầu tiên của tôi, “The Healing Power of Humor” tạm dịch “Sức mạnh chữa lành từ khiếu hài hước”, hiện nay đã được xuất bản với 9 thứ tiếng. Còn nữa Đinh Nguyệt Theo Reader’s Digest Video xem thêm Sau giờ bay, Cơ trưởng người Việt tìm ra món quà quý giá và thực hiện nguyện ước của mình
1 Như title, Hôm nay cuối tuần ngồi ngẫm nghĩ vu vơ rồi tự nhận thấy, thế giới mỗi ngày đang thay đổi chóng mặt, dạo này đang có trend AI, tự động trả lời câu hỏi, tự động viết thuật toán excel....Trí tuệ nhân tạo đang thay đổi quá nhiều điều...Sợ bản thân không đủ cố gắng sẽ không theo kịp và bị đào thải... Lại còn đang mông lung giữa việc phát triển tiếp business hay về làm công chức nữa...Hôm nọ đi xem bói thấy bà ấy bảo có lộc làm quan, có căn ông mười MÔNG LUNG CUỐI TUẦN... 2 Như title, Hôm nay cuối tuần ngồi ngẫm nghĩ vu vơ rồi tự nhận thấy, thế giới mỗi ngày đang thay đổi chóng mặt, dạo này đang có trend AI, tự động trả lời câu hỏi, tự động viết thuật toán excel....Trí tuệ nhân tạo đang thay đổi quá nhiều điều...Sợ bản thân không đủ cố gắng sẽ không theo kịp và bị đào thải... Lại còn đang mông lung giữa việc phát triển tiếp business hay về làm công chức nữa...Hôm nọ đi xem bói thấy bà ấy bảo có lộc làm quan, có căn ông mười MÔNG LUNG CUỐI TUẦN... Đức Gửi từ Xiaomi M2101K7AG bằng vozFApp 3 Buông bỏ thôi. Sống an yên tĩnh lặng không bon chen tham sân si. Đủ ăn đủ sống, biết đủ là đủ. Ta chỉ là hạt bụi trong thế giới này, chỉ là hạt quark trong vũ trụ này. 4 Buông bỏ thôi. Sống an yên tĩnh lặng không chen tham sân si. A di đà phật Gửi từ Xiaomi M2101K7AG bằng vozFApp 5 Như title, Hôm nay cuối tuần ngồi ngẫm nghĩ vu vơ rồi tự nhận thấy, thế giới mỗi ngày đang thay đổi chóng mặt, dạo này đang có trend AI, tự động trả lời câu hỏi, tự động viết thuật toán excel....Trí tuệ nhân tạo đang thay đổi quá nhiều điều...Sợ bản thân không đủ cố gắng sẽ không theo kịp và bị đào thải... Lại còn đang mông lung giữa việc phát triển tiếp business hay về làm công chức nữa...Hôm nọ đi xem bói thấy bà ấy bảo có lộc làm quan, có căn ông mười MÔNG LUNG CUỐI TUẦN... Tôi cũng luôn lo sợ nếu mình không nắm bắt tốt công nghệ như giới trẻ. Cảm thấy những người lớn hơn tôi 10 tuổi giờ đã quá lạc hậu và không theo kịp rồi. Ví dụ như ví điện tử hoặc thương mại điện tử mà lúc nào cũng hỏi phải chỉ từng chút một. Tôi sợ 10 năm nữa tôi cũng không biết đến trí tuệ nhân tạo và ứng dụng của nó như thế nào, lại phải nhờ con cháu dạy lại. 6 Sóng sau xô sóng trước là chuyện hết sức bình thường nha mai fen. Dù bạn có tài giỏi xuất chúng tới cỡ nào thì sẽ luôn có người đứng cao hơn bạn. Có khi người đó còn trẻ hơn bạn cả 1 thế hệ là chuyện thường tình. Ở cái xã hội này phân chia lao động dựa trên năng lực và tính cách nên mỗi người mỗi việc, nên ngoài việc ko ngừng trao dồi rèn luyện thì quan trọng nhất vẫn là đánh giá đúng năng lực và vị trí của bản thân. 7 bắt kịp làm sao được tụi trẻ, ko phải lo fen ơi cơ mà có 1 cái mà tụi trẻ không hơn được đó là những mối quan hệ, những kinh nghiệm xương máu mà phải làm lâu mới vỡ ra được 9 các bác có thấy lứa trẻ bây giờ rất giỏi và năng động không? ở gần thì các bạn trẻ bây giờ ít nhất cũng giỏi tiếng anh hơn thế hệ 8x, 9x rất nhiều, suy nghĩ sáng tạo hơn...Chắc phải cố gắng học thêm để k bị tụt lại...Hôm trước đi thăm bố thằng bạn nằm ở K Tân Triều. Nhìn cái cảnh k có tiền thuê giường riêng mà nằm ghép đến khổ...Làm đàn ông k lo được cho gia đình cảm giác bất lực lắm các bác ạ... 10 các bác có thấy lứa trẻ bây giờ rất giỏi và năng động không? ở gần thì các bạn trẻ bây giờ ít nhất cũng giỏi tiếng anh hơn thế hệ 8x, 9x rất nhiều, suy nghĩ sáng tạo hơn...Chắc phải cố gắng học thêm để k bị tụt lại...Hôm trước đi thăm bố thằng bạn nằm ở K Tân Triều. Nhìn cái cảnh k có tiền thuê giường riêng mà nằm ghép đến khổ...Làm đàn ông k lo được cho gia đình cảm giác bất lực lắm các bác ạ... Và lũ khọm già 8x 9x vẫn đang chửi genz lười ngu si các kiểu trong khi chính chúng nó mới là lũ tụt hậu gia trưởng 11 tôi 26 tuổi đã thấy mấy ông 30 chậm chạp, làm việc theo lối mòn, k có tính sáng tạo, đám trẻ bây giờ mới ra trường đã đc tiếp xúc với công nghệ cao, kiến thức từ bề trên truyền thụ, rút ngắn đc biết bao nhiêu năm học tập so với thế hệ trước 12 Vẫn thấy ngân hàng, doanh nghiệp dùng excel, chừng nào họ chưa đổi qua AI hay cloud thì vẫn còn đất diễn chắc 50 năm nữa, lúc đó vozer trên này xuống lỗ hết r 13 Buông bỏ thôi. Sống an yên tĩnh lặng không bon chen tham sân si. Đủ ăn đủ sống, biết đủ là đủ. Ta chỉ là hạt bụi trong thế giới này, chỉ là hạt quark trong vũ trụ này. A di da Phat. 14 vl trả lời hay thật. Che con AI đi mà đọc thì cứ nghĩ đây là 1 người rất sâu sắc trong cuộc sống 15 Vẫn thấy ngân hàng, doanh nghiệp dùng excel, chừng nào họ chưa đổi qua AI hay cloud thì vẫn còn đất diễn chắc 50 năm nữa, lúc đó vozer trên này xuống lỗ hết r Đừng chê excel. Hiện tại excel quá tuyệt vời. 16 Vẫn thấy ngân hàng, doanh nghiệp dùng excel, chừng nào họ chưa đổi qua AI hay cloud thì vẫn còn đất diễn chắc 50 năm nữa, lúc đó vozer trên này xuống lỗ hết r master excel là cái gì đó cũng vl lắm đấy 17 Đừng chê excel. Hiện tại excel quá tuyệt vời. E có chê đâu thím, ý e là công nghệ phát triển cỡ này mà excel vẫn thông dụng, phổ biến, thì thay thế cái nịt nào được 18 Mình có coi Duy Luân làm clip về con này, khủng thật. 5 7 năm nữa nó update thêm cái data lên ko biết tới cỡ nào nhỉ. 19 AI có giỏi cỡ nào cũng ko biết phân lô bán nền, chuyển đổi mục đích sử dụng đất đâu. Chọn nghề mới nào fen.
Hầu hết những người quen tôi lâu hoặc từng dùng bữa với tôi đều biết rằng tôi không thích 2 thứ Cà chua sống và Thạch rau câu. Trên cả vấn đề mùi vị, tôi cảm thấy gai người khi thấy cà chua chín và luôn tránh đi qua những gian hàng bày bán thạch rau câu. Khi được hỏi lý do tại sao, tôi thường trả lời đơn giản là không hợp khẩu vị. Nhưng sự thật là tôi không thích hai thứ này vì chúng gắn liền với hai kỷ niệm không vui của tôi khi còn nhỏ. Một vài năm trở lại đây, tôi suy nghĩ nhiều hơn về quá khứ và những câu chuyện đã góp phần khiến tôi trở thành tôi của ngày hôm nay. Tôi nhận ra rằng khi trưởng thành hơn và có tư duy tích cực hơn, tôi bắt đầu có cái nhìn khác về quá khứ của chính mình. Tôi dần cảm thấy mình có khả năng viết lại được quá khứ, kể cả những ký ức đau buồn nhất, những sai lầm, va vấp lớn nhất đều có thể thay đổi nếu tôi nhìn mọi việc dưới con mắt khác. Trong bài viết này, tôi sẽ chia sẻ với bạn đọc hai câu chuyện rất riêng tư mà tôi chưa từng kể ra bao giờ, với hy vọng có thể giúp bạn viết lại quá khứ của mình theo hướng tích cực và tươi sáng hơn. Cà chua, thạch râu câu, và câu chuyện hơn 20 năm trước Hồi nhỏ, tôi là một cô bé ngoan nhưng rất nhút nhát và hay sợ đưa ra ý kiến của mình trước người lớn. Năm tôi lên 3 hay 4 tuổi, mẹ tôi nghe ai đó nói rằng ăn cà chua sống tốt cho sức khoẻ và quyết định mua rất nhiều cà chua về nhà. Nếu bạn từng đọc bài viết Tròn hay Méo, bạn có thể hiểu được phần nào về mẹ tôi. Mẹ tôi là người phụ nữ rất năng động, thương chồng con, nhanh nhạy, và rất giỏi quán xuyến công việc. Nhưng làm quá nhiều việc một lúc cũng đồng nghĩa với việc mẹ tôi luôn bận rộn và thường không chú ý đến tiểu tiết. Trong khi đó, hồi nhỏ, tôi rất nhạy cảm và hay để ý đến cách cư xử của người lớn dành cho mình. Vậy là một buổi sáng, mẹ dúi vào tay tôi một quả cà chua sống to, đỏ mọng, nói vội “Con ăn đi!” và xấp ngửa đi khuất ngay vào bếp nấu cơm. Đối với một con bé 3-4 tuổi, việc mẹ bảo ăn gì gần như là mệnh lệnh nên chưa kịp nghĩ, tôi đã cắn ngay miếng cà chua đầu tiên. Cho đến giờ, tôi vẫn nhớ như in mùi vị quả cà chua khi đó, nó chua nồng, nhớp nháp, tanh hôi, và sống sượng. Tôi chỉ chực muốn nhè ra. Đúng lúc đó mẹ tôi đi từ trong bếp ra, cau mày hỏi tại sao tôi không chịu ăn. Sau khi nghe tôi nói câu được câu chăng là cà chua khó ăn quá, mẹ tôi rắc một lớp đường cát lên trên miếng cà chua cắn dở hồi nhỏ tôi rất thích ăn ngọt và nhanh chóng quay lại bếp. Lúc này mặc dù không muốn chút nào, tôi vẫn cố gắng cắn thêm một miếng cà chua “ngậm” đường. Trời ơi! Thậm chí còn tệ hơn ban đầu, vị cà chua chua nồng quyện lẫn với đường ngọt lờ lợ thật không thể nuốt nổi. Nhưng bởi vì nhút nhát và sợ cãi lời người lớn, tôi vẫn cố gắng ăn gần hết quả cà chua trong tình trạng khó chịu, buồn nôn, và ức chế. Sau một lúc, mẹ tôi quay vào thấy tôi mặt mũi nhăn nhó thì lại càng bực hơn, gắt “Không ăn được thì thôi, không ai ép!” và giật lấy quả cà chua đang ăn dở từ tay tôi. Tôi không nhớ cụ thể mình đã nghĩ gì khi bị mắng, nhưng mờ nhạt trong đầu một đứa bé 3-4 tuổi khi đó là một cảm giác tấm tức, ức chế, cảm thấy mình đã cố gắng hết sức làm điều mình không thích mà người lớn vẫn không hài lòng. Cho đến tận bây giờ, tôi vẫn không hiểu tại sao ký ức về câu chuyện này lại sống động trong tôi đến vậy, từ cái vị cà chua trong miệng đến cảm giác ấm ức khi bị mắng. Hàng chục năm sau, tôi vẫn ghét cà chua sống, phần vì tôi không thích mùi vị của nó, phần vì nó gợi nhắc cho tôi nỗi tấm tức của một cô bé con. Câu chuyện về thạch rau câu cũng trẻ con không kém. Cùng vào năm tôi khoảng 4 tuổi, loại thạch rau câu xanh đỏ, đủ mùi vị trái cây mới bắt đầu được bày bán. Đó là loại thạch được đóng trong cúp nhựa nhỏ chỉ bằng chừng hai ngón tay cái và bọc bên trên một lớp vỏ nhựa mỏng. Tôi rất háo hức được thử loại “kẹo” mới này. Hôm đó, ba mẹ tôi quyết định mua một túi về, nhân dịp có hai anh em con một người bạn mẹ tôi đến nhà chơi. Người em khoảng bằng tuổi tôi, còn người anh bằng tuổi anh trai tôi, chúng tôi đều biết nhau từ nhỏ. Ba mẹ tôi có chia đều và để phần mỗi đứa trẻ con một vài cúp thạch riêng. Tuy nhiên, trong lúc mải chơi đùa, người anh vô ý ăn hết phần thạch của tôi. Ban đầu tôi chỉ ngạc nhiên chứ không hề giận từ nhỏ tôi vốn không phải loại giành đồ chơi, khóc lóc, ăn vạ. Tôi chỉ đợi xem phản ứng của người lớn như thế nào để giành lại “công lý” cho tôi, bởi vì ba mẹ tôi thường phạt rất nghiêm nếu anh em tôi lấy đồ của người khác hay ăn vụng khi không được phép. Nhưng trái lại với mọi ngày, ba mẹ tôi lại chỉ cười xoà cho qua, đại ý nói là không sao, hôm khác sẽ mua đền cho tôi. Điều này làm cho tôi vô cùng giận dữ. Trong suy nghĩ của một đứa trẻ 4 tuổi, tôi không hiểu tại sao ba mẹ lại đối xử bất công với tôi như thế, tại sao không phạt đứa trẻ hư đã giành đồ của tôi, tại sao lại thương đứa trẻ con nhà khác hơn tôi? Tôi bắt đầu khóc tu tu, khóc một mình từ tối đến đêm, càng khóc tôi càng nghĩ ra nhiều lý do để khóc hơn, và càng khóc dai hơn. Đó có lẽ là lần đầu tiên tôi nhớ mình khóc nhiều như vậy, khóc cả trong khi ngủ. Sáng dậy, mắt tôi sưng lên như hai quả nhót. Nhưng điều đó không làm tôi thôi rấm rứt vì “bị đối xử bất công”. Rồi bà ngoại tôi đến chơi, có lẽ đã nghe được phần nào câu chuyện, bà mới an ủi và giải thích rằng có lẽ ba mẹ tôi cư xử như vậy vì nể gia đình bố mẹ hai anh em kia, không muốn mắng con người khác trước mặt họ. Nghe vậy, tôi ôm chặt bà, khóc còn nức nở hơn. Tôi của năm 4 tuổi không thể chấp nhận nể nang là lý do đối xử khác nhau với trẻ con mà có lẽ tôi của năm 27 tuổi cũng chưa chấp nhận hẳn được điều này. Kể từ sau ngày hôm đó, tôi không bao giờ ăn thạch rau câu. Nó luôn gợi lên trong tôi cảm giác ức chế, bất công, và cả xấu hổ, yếu đuối, non nớt. Cà chua, thạch rau câu, và câu chuyện gần 20 năm sau Khi trưởng thành hơn, phần nhiều tính cách nhạy cảm, nhút nhát của tôi vẫn không thay đổi, nhưng tôi dần biết thêm nhiều về ranh giới đúng, sai, và những khó xử ở thế giới “người lớn”. Bắt đầu từ khi tôi đi làm, đi du học, lập gia đình, và va chạm nhiều hơn trong xã hội, tôi bắt đầu nhìn nhận mẹ tôi không chỉ là một người mẹ mà còn là một người phụ nữ. Tôi cảm thấy gần với mẹ hơn, không chỉ như mẹ-con, mà còn như hai người phụ nữ – hai người bạn. Tôi hiểu hơn những hy sinh về thời gian, vật chất, tinh thần mà mẹ tôi đã dành cho gia đình. Thậm chí, tôi càng ngày càng nhìn thấy nhiều nét của mẹ tôi ở trong tôi. Tôi là con gái của mẹ tôi. Vì là con gái mẹ tôi, tôi thường xuyên làm nhiều việc một lúc, tôi thỉnh thoảng cũng gắt lên khi quá bận rộn, và tôi đôi khi cũng thiếu kiên nhẫn. Nhưng cũng vì là con gái mẹ tôi, tôi quan tâm đến người thân của mình từ cái ăn cái mặc, tôi đa cảm, tôi sâu sắc, và tôi luôn cố gắng giúp đỡ mọi người nhiều nhất có thể. Những năm gần đây, nhất là khi sống một mình ở nước ngoài, tôi thấm thía hơn tình cảm mẹ dành cho tôi… Tôi vẫn không ăn cà chua sống … Nhưng bây giờ, mỗi khi nhìn thấy cà chua chín, tôi không còn nhớ cảm giác bị la mắng và chịu ấm ức nữa. Thay vào đó, tôi nhớ đến tình yêu thương vô điều kiện của mẹ dành cho tôi, và nhớ rằng tôi đã hạnh phúc thế nào vì có một tuổi thơ bình yên dưới bàn tay che chở của mẹ. Câu chuyện về thạch rau câu có một kết thúc buồn. Người anh trong câu chuyện — cậu bé đã ăn phần thạch của tôi năm nào — không may bệnh nặng qua đời khi mới ngoài 20 tuổi. Sự ra đi của người anh, người bạn thuở ấu thơ làm tôi thấy trống vắng, hoang mang. Có lẽ vì khi đó, tôi chưa bao giờ trải qua cảm giác mất đi người thân quen khi họ còn đang tuổi thanh xuân phơi phới, tôi cảm giác như người bạn này ra đi mang theo rất nhiều ký ức tuổi thơ của chúng tôi. Nhưng sự mất mát này cũng khiến cho tôi nhận ra mình may mắn như thế nào vì được sống. Sống – đó đã là một đặc ân. Trong nhiều năm qua, thi thoảng bất chợt tôi nghĩ, anh ấy sẽ như thế nào nếu còn sống đến bây giờ, có quá nhiều thứ mới mẻ sinh ra theo từng năm tháng, anh ấy có ngạc nhiên không nếu có cơ hội được trở lại cuộc sống dù chỉ một ngày? Tôi sẽ không bao giờ có được câu trả lời cho những câu hỏi ấy. Nhưng từ khi anh ra đi, tôi không còn gắn thạch rau câu với ký ức buồn nữa. Thay vào đó, mỗi lần nhìn thấy những cúp thạch màu sắc để trên kệ, tôi lại mỉm cười và thầm cảm ơn thượng đế đã cho tôi cơ hội được sống, được trở thành tôi của ngày hôm nay. Và tôi cũng cám ơn người anh – người bạn nhỏ đã trở thành một phần trong ký ức không thể nào quên của tôi. Thay đổi tư duy để viết lại quá khứ Câu chuyện về cà chua và thạch rau câu thực sự chỉ là những ký ức con trẻ. Nhưng qua câu chuyện này, tôi mong bạn đọc có thể mở lòng hơn về những kỷ niệm không vui trong quá khứ của mình. Rất nhiều tài liệu Tâm lý học đã chỉ ra rằng những sang chấn tâm thần khi còn bé, những câu chuyện tưởng như rất nhỏ nhặt từ quá khứ có ảnh hưởng rất lớn đến quá trình trưởng thành và sức khoẻ tâm lý của con người. Tôi tin rằng ai trong chúng ta cũng có ít nhiều ký ức không vui mà mình cố gắng quên đi hoặc không muốn đối mặt với nó. Ở đây, tôi khuyến khích bạn hãy thử suy nghĩ về những ký ức không vui này dưới một góc nhìn khác và một tư duy tích cực hơn. Nếu coi cuộc sống là một lớp học thì những trải nghiệm buồn, những va vấp, sai lầm đều là “học phí” để giúp ta trưởng thành hơn. Trong cuốn What I Know For Sure Những Điều Tôi Biết Chắc, bà hoàng truyền hình Oprah Winfrey đã dũng cảm viết về câu chuyện mình bị lạm dụng và mang thai khi mới 14 tuổi. Đứa bé mất ngay khi vừa chào đời và Oprah luôn cảm thấy tủi nhục, xấu hổ, và mất mát vì điều đó. Khi trở nên nổi tiếng, Oprah luôn nớm nớp lo sợ rằng một ngày nào đó, cả thế giới sẽ phát hiện ra quá khứ đen tối này của mình. Vì vậy, khi chuyện Oprah mang thai và có con ở tuổi 14 bị lộ ra vì một người thân trong gia đình bà đã bán nguồn tin này cho tạp chí lá cải, Oprah đã vô cùng lo sợ. Bà nghĩ rằng, chỉ ngày mai thôi, cả thế giới sẽ quay lưng với mình. Nhưng không, khi Oprah quay lại làm việc, không có một ai nhắc đến việc này, không có bất kỳ một người nào thay đổi thái độ với bà, thậm chí mọi người còn nể phục hơn khả năng vượt lên quá khứ của Oprah. Sau đó, Oprah viết, bà nhận ra đây là bài học lớn nhất của cuộc đời mình. Sự phản bội của người thân đã dạy cho bà niềm tin vào nhiều người khác, những người không cùng huyết thống. Bà nhận ra rằng, chỉ cần ta sống tốt và đúng với lương tâm, khi ta gục ngã, cả thế giới sẽ đỡ ta dậy. Oprah cũng bắt đầu nhìn về quá khứ đau buồn khi mất đứa con bằng con mắt khác. Thay vì xấu hổ, tủi cực như trước đây, bà nhận ra rằng dù Chúa tước đi đứa con thơ, Người cũng đưa cho bà cơ hội thứ hai để sống. Vì cơ hội thứ hai này, Oprah đã trở lại trường học, tập trung học tập, và nắm lấy tất cả cơ hội được dẫn chương trình trên radio và truyền hình. Đây cũng chính là những bước đi ban đầu khiến Oprah thành công như ngày hôm nay. Từ khi nhìn lại sự việc đã qua bằng con mắt khác, Oprah nói, quá khứ của bà trở nên tốt đẹp hơn và hiện tại của bà trở nên tươi mới hơn. — Không ai có thể quay ngược dòng thời gian để xoá đi những kỷ niệm không vui của mình trong quá khứ. Tôi không thể, và bạn cũng vậy. Điều duy nhất chúng ta có thể làm là thay đổi tư duy của mình ở thời điểm hiện tại mà thôi. Tôi mong bạn đọc thử một lần nhìn lại quá khứ của mình với tư duy tích cực. Tôi tin bạn sẽ cảm thấy hạnh phúc, may mắn hơn và nhận ra rằng mọi thứ xảy ra đều có lý do của nó. Cám ơn bạn đã đọc bài viết này và sống lại một phần tuổi thơ cùng với tôi! Be Present, Chi Nguyễn *Bạn thích bài viết này? Hãy cân nhắc ủng hộ cho The Present Writer để blog có thể tiếp tục hoạt động phi lợi nhuận **Vui lòng đọc kỹ yêu cầu về Bản Quyền-Cộng Tác trước khi sao chép hoặc trích dẫn nội dung và hình ảnh của blog
Nội dung buổi nói chuyện của ngày cuối năm hôm nay sẽ chỉ nói về sự thay đổi trong tâm hồn, cấu trúc tâm lý và trạng thái tâm linh vốn có của bạn bị mất đi. Đầu tiên bạn sẽ KHÔNG BAO GIỜ THAY ĐỔI ĐƯỢC nếu bạn KHÔNG CÓ MẶT vào NGAY BÂY GIỜ! THAY ĐỔI LÀ GÌ Như đã nói, chúng ta sẽ không nói về việc thay đổi từ hoàn cảnh khó khăn sang hoàn cảnh thuận lợi hơn dù hoàn cảnh thật ra cũng là một phần không thể tách rời với trạng thái tâm lý, tinh thần. Khi hoàn cảnh biến cố xảy ra, ta sẽ đau khổ và chính xác thì ta muốn thoát ra khỏi trạng thái đau khổ đó trước chứ không phải thay đổi hoàn cảnh đúng không? Vậy thì hãy chỉ tập trung vào trạng thái này mà thôi – gốc rễ mà bạn muốn nhổ bỏ nó đi – như đau khổ, lo lắng, thù hận, giận dữ... Thưa bạn, bạn sẽ không học chương 1 về đau khổ rồi giải quyết nó, chương 2 về lo lắng và giải quyết nó, chương 3 về thù hận và tìm phương pháp khác, chương 4 về giận dữ và cách tiếp cận khác nữa. Thưa bạn, bạn sẽ chết trước khi làm từng thứ một, có hàng ngàn vấn đề tương tự như thế sẽ nảy sinh. Các thứ đó đều chỉ là một – cảm xúc – phản ứng. Thay đổi mà chúng ta muốn là bạn sẽ gỡ nó đi hoàn toàn thứ nằm đằng sau tất cả điều đó và kết thúc với nó mà không phải loay hoay thứ này sang thứ khác. Thay đổi không phải là từ đau khổ sang niềm vui, từ giận dữ sang cười lăn cả ngày, từ thù hận sang tha thứ tất cả, từ lo lắng sang không lo lắng. Thay đổi không phải là áp đặt một trạng thái đối nghịch mà ta thích vào trạng thái đang có ta không thích. Thay đổi chỉ xảy ra khi ta hiểu bản chất của thứ ta đang đối mặt, khi ta hiểu nó thì ta sẽ có cơ hội kết thúc nó. Hiểu nó mà không phán xét nó, không cố đàn áp nó, dùng logic để can thiệp, dùng phương pháp học từ sách để đánh lừa nó… Để hiểu nó thì ta phải có mặt, có mặt y như lần đầu tiên ta có mặt trên cuộc đời này và thấy điều gì cũng mới lạ và khám phá nó. CÓ MẶT LÀ GÌ? Là sao ? Tôi đang không có mặt bây giờ sao? Chẳng phải tôi đang lái xe hàng ngày, đưa ra nhiều phương án giải quyết công việc, tiếp xúc với bạn bè, cho họ những lời khuyên và chăm sóc con cái, vậy mà chưa đủ chứng minh tôi đang có mặt sao? Thưa bạn, có rất ít sự có mặt ở trong đó, dù bạn khá thành thạo trong những việc bạn liệt kê ở trên, bạn rất thành thạo và nhiều người cũng như bạn, họ vẫn chưa có mặt để sống. Sẽ không ngạc nhiên nếu như hôm nay bạn ra tuyên bố mình đã hiểu về sự có mặt và ngày mai bạn vẫn không có mặt. Bạn chỉ có mặt khi bạn nhận thức những gì đang diễn ra, nhận thức là quan sát mọi việc, không có thước đo hay chọn lựa nó phải diễn ra theo chiều hướng nào, không cần đặt tên cho nó hay phân loại nó, hãy để nó như vậy là chính nó để hiểu nó, cảm nhận nó, tiếp xúc trực tiếp với nó mà không qua trí nhớ hay phản hồi của ký ức. Không có mong muốn sở hữu hay biến nó thành một thứ có quan hệ lợi ích với chính mình. Thật ra nếu bạn loại bỏ hoàn toàn cấu trúc của sự phản hồi ký ức thì thứ duy nhất tồn tại lúc đó là gì? LÀ TOÀN BỘ CUỘC SỐNG THẬT – VÀ BẠN ĐÃ CÓ MẶT. Mọi hành động sau thời điểm này chính là hành động thích ứng response theo thời gian thực với hoàn cảnh thực chứ không còn là phản ứng quá khứ reaction vào hình ảnh cũng là quá khứ dán nhãn vào hiện tại. CÓ MẶT CHÍNH LÀ SỐNG. Để có thể sống bạn phải chết mỗi ngày về mặt tâm lý, để mỗi ngày là mới hoàn toàn lúc đó bạn mới có mặt với nó. Bạn nhìn vào bông hoa y như thể lần đầu tiên trong đời bạn thấy nó – dù bạn mới tiếp xúc nó ngày hôm qua. Khi bông hoa có mặt ở đó – mọi ký ức về nó là vô nghĩa và hao tốn năng lượng của toàn cơ thể bạn. TẠI SAO KHÔNG PHẢI NGÀY MAI Thưa bạn, bạn lấy cơ sở gì làm nền tảng cho ngày mai? Chúng ta đang nói về sự thay đổi đến tận gốc rễ trong tâm hồn đấy nhé! Ngay cả bạn đang nhận những thông điệp này bạn cũng phải cần có mặt ngay lúc này, nếu không nó cũng sẽ đến rồi đi như những video tiktok khác. Thưa bạn, chúng ta sắp đến điểm quan trọng rồi, chúng ta phải cùng đi, đây không phải lời dạy hay bài chia sẽ văn chương. Nếu bạn vô tình đến đây với mong muốn tìm hiểu thì hãy cùng nhau đi hết vấn đề này. Bạn nói Tôi đã hiểu về sự có mặt và tôi sẽ thay đổi vào ngày mai, năm tới. Chiều nay tôi có cuộc tiệc chia tay cuối năm và tôi sẽ làm theo bạn, tôi đã quyết tâm rồi. Tôi khá hứng thú với bài viết của bạn và háo hứng cố gắng thay đổi trong tương lai. Thưa bạn, đầu tiên bài viết này không chứa phương pháp thực hiện, không có bài tập để luyện tập. Đơn giản hãy có mặt và quan sát để hiểu và kết thúc mọi vấn đề. Và lý do bạn không thể làm ngay bây giờ là vì bạn vẫn chưa hiểu, chưa có mặt. Bây giờ chúng ta đi đến điểm quan trọng đây, chúng ta cần kết thúc sớm Nếu bạn đã nhận thức được vai trò của sự có mặt, gốc rễ từ nó mà sinh ra thì bạn sẽ KHÔNG BAO GIỜ QUÊN ĐƯỢC, đó là lý do việc bạn nói bạn sẽ làm vào ngày mai là điều hoàn toàn vô lý và vô nghĩa. Người nói ra câu nói đó vẫn là sản phẩm của ký ức, của hàng ngàn lời khuyên, của hàng triệu năm thông tin được mã hoá trong từng tế bào và chỉ chờ phản ứng, của văn hoá đất nước này, của xã hội này. Toàn bố thực thể đó đã nói Nó cần ngày mai, cần tiến bộ, cần từ từ. Nhưng sự có mặt phải ngay từ BƯỚC ĐẦU TIÊN và CUỐI CÙNG, nó không thể từ từ, hoặc bây giờ hoặc không bao giờ. Nó không bao giờ quên được nếu hôm nay nó đã hiểu và nó sẽ không bao giờ hiểu được nếu không phải là bây giờ. Nếu bạn cần ngày mai, bạn sẽ lại đi trên con đường mỗi ngày một chút một điều chỉnh nhưng tận sâu trong gốc rễ, cái ký ức nó sẽ chi phối và tự nhân rộng ra và bạn sẽ quá tải vào cuối con đường. Viet Nguyen
thế nhưng bây giờ quá nhiều đổi thay